Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Ngày nắng sẽ đến


Ngày mình chia tay, mưa rơi thật nhiều, đã gần hai tháng nay, em không còn được ai đó nhắn tin chúc một ngày tốt lành, không còn ai dẫn em đi khắp phố phường Hà Nội và chăm sóc cho em mỗi ngày.

Có ai đó từng nói khi yêu thì có rất nhiều lý do để yêu, còn khi chia tay thì chỉ có một lí do là "không hợp". Mình chia tay, anh không nói là chúng mình không hợp nhưng anh bảo "em xứng đáng gặp được một người tốt hơn anh và anh không xứng đáng với tình yêu của em", chẳng phải cũng xuất phát từ lý do không hợp hay sao anh? Gần hai tháng nay, những giấc ngủ của em không còn trọn vẹn. Em hay giật mình bởi những kỷ niệm vẫn còn trở về giày vò em.
Ngày chia tay, anh hỏi: "bao lâu nữa em quên được anh?". Đôi khi em cũng muốn bản thân tìm được câu trả lời nhưng sao nhiều ngày tháng trôi qua mà nỗi nhớ vẫn âm ỉ trong em. Do nỗi đau anh gây ra cho em quá lớn hay do tình yêu em dành cho anh quá nhiều?Em tập cho mình thói quen làm tất cả mọi việc một mình. Em đi ra đường và tự nhắc bản thân phải đội mũ bảo hiểm bởi vì không còn ai ép em phải đội mũ cẩn thận dù quãng đường đi có ngắn. Em tập quen với không gian thiếu vắng anh bên cạnh, tập quen không được mè nheo với ai đó, tất cả mọi chuyện từ bé như con muỗi đến chuyện to như con voi nữa...
Anh bảo em đừng có khóc bởi em không phải là con người yếu đuối. Anh có là em đâu mà anh biết. Em càng tỏ ra mạnh mẽ thì những nỗi đau càng dễ quật ngã em, em yếu đuối, em khóc, em than thở, em trách ông trời sao bất công với em và em trách... cả anh vì đã bỏ em lại một mình. Những ngày tháng qua, em hiểu ra một điều, phải biết trân trọng những thứ mà mình đang có. Nếu ngày trước, em cũng biết điều đó thì giờ đây liệu chúng ta có đi hai con đường khác nhau? Nhưng anh ơi! Em cũng hiểu yêu một người không có nghĩa là cứ phải đi bên cạnh họ, tồn tại trong cuộc sống của họ mà chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc thì họ cũng hạnh phúc lắm rồi.
Đã đôi khi em muốn níu kéo anh lại, vẫn muốn chờ đợi anh dù em có phải đau thế nào nhưng hình như đã đến lúc em buông tay để anh về bên ai đó mà không còn cảm thấy dằn vặt và áy náy vì những gì đã qua. Em vẫn sẽ tồn tại bên lề cuộc sống của anh, vẫn dõi theo bước anh đi và anh phải hạnh phúc anh nhé vì có như thế em mới không oán trách anh đã bỏ lại em một mình. Em đã yêu thật lòng nên em không cảm thấy hối hận vì điều đó.
Ngày mai, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi và vết thương trong lòng em sẽ lại lành, sẽ có ai đó thay anh yêu em bằng một tình yêu lớn hơn tình yêu của anh và anh vẫn sẽ thấy em mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc! Tạm biệt anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét